"Vậy còn ngươi?" Thẩm Nghi buông lỏng tay, đứng thẳng dậy, lạnh lùng nhìn xuống.
Khóe môi Lâm Thư Nhai nở một nụ cười thê lương, hắn chưa từng nghĩ tới, hóa ra giúp nhân gian chống lại Tiên Đình lại đơn giản đến thế, đơn giản đến mức chỉ cần mình không làm gì cả, yên lặng theo dõi là được.
Cơn đau xé rách nơi thái dương dần không còn rõ rệt, sau khi lòng đã chết, hắn dường như mất đi cảm giác với thân thể.
Trầm ngâm hồi lâu, hắn khẽ rũ mắt, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Ta đáng chết."